Bà Giang đổ mồ hôi hột khi đang đứng trước bếp, cố gắng nấu món súp lươn mà bà chưa từng làm trước đây. Mùi thơm của lươn và các gia vị lan tỏa trong không gian bếp nhỏ hẹp, nhưng trong lòng bà lại đầy lo lắng.
Khi món súp lươn gần xong, bà Giang dọn bàn và mời mẹ chồng ra ăn. Mẹ chồng bước tới bàn ăn với vẻ mặt háo hức, nhớ lại hương vị thơm ngon của món súp lươn lần trước. Bà Giang đứng cạnh, cố nở nụ cười nhưng đôi mắt vẫn không giấu nổi sự lo lắng.
Mẹ chồng ngồi xuống và bắt đầu múc thìa súp đầu tiên. Bà nếm thử, rồi dừng lại một chút, nhìn chằm chằm vào chén súp trước mặt. Đôi lông mày bà nhíu lại, vẻ mặt ngạc nhiên. Bà múc thêm một thìa nữa, nếm thật kỹ, rồi quay sang bà Giang.
“Giang này, món này… hình như không giống lần trước,” mẹ chồng nói, giọng nghi hoặc.
Bà Giang cảm thấy tim mình đập mạnh. Bà cố giữ bình tĩnh, đáp lời: “Dạ, có thể lần này con nấu hơi khác chút ạ.”
Mẹ chồng đặt thìa xuống, nhìn thẳng vào mắt bà Giang. “Giang, con nói thật đi, có phải lần trước không phải con nấu món súp lươn này không?”
Bà Giang cảm thấy mặt mình nóng bừng. Bà biết không thể giấu được nữa. Với giọng run run, bà thú nhận: “Dạ, mẹ, con xin lỗi. Lần trước là chị Thoa giúp việc nấu, nhưng vì mẹ khen ngon nên con… con đã nói dối là do con nấu.”
Mẹ chồng nhìn bà Giang, ánh mắt từ nghi ngờ chuyển sang thất vọng. “Giang, tại sao con lại phải làm thế? Mẹ không cần con phải nói dối để làm vui lòng mẹ. Điều mẹ cần là sự chân thành.”
Bà Giang cúi đầu, nước mắt lăn dài trên má. “Dạ, con xin lỗi mẹ. Con chỉ muốn mẹ vui và tự hào về con.”
Mẹ chồng thở dài, rồi vỗ nhẹ vai bà Giang. “Giang, mẹ hiểu tấm lòng của con. Nhưng lần sau, con hãy nói thật. Mẹ sẽ quý con hơn khi con là chính mình.”
Bà Giang ngẩng lên, nhìn mẹ chồng với đôi mắt ướt đẫm, lòng tràn đầy hối hận và biết ơn.