Bà Giang đứng ngoài cửa phòng, trái tim bà đập thình thịch khi nghe thấy giọng nói quen thuộc của chồng mình từ bên trong. Ông ấy đang nói chuyện điện thoại, giọng ngọt ngào lạ thường, xưng “em” và khuyên người phụ nữ đầu dây bên kia nên đến bệnh viện giải quyết sớm, nếu không sẽ nguy hiểm.
Cảm giác nghi ngờ và lo lắng khiến bà Giang không thể đứng yên. Bà quyết định bước vào phòng, nhưng cánh cửa hé mở sẵn đã cho bà nhìn thấy hình ảnh ông chồng đang ngồi trên giường, điện thoại cầm chắc trong tay. Bà cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng giọng nói của ông chồng cùng với sự thân mật bất thường kia như lưỡi dao cứa sâu vào tim bà.
Bà Giang bước vào, chồng bà giật mình ngẩng lên. Ánh mắt hoảng hốt của ông ấy không thể che giấu được. Bà không cần nói gì, chỉ đứng đó, nhìn thẳng vào mắt ông. Sự im lặng bao trùm, nặng nề và ngột ngạt.
Người phụ nữ đầu dây bên kia vẫn đang nói gì đó, nhưng chồng bà lắp bắp cắt ngang, cố gắng kết thúc cuộc gọi một cách vội vàng. Ông ấy đứng dậy, tiến lại gần bà Giang, nhưng khoảng cách giữa họ dường như càng xa hơn.
Bà Giang cảm nhận sự thật phũ phàng đang bày ra trước mắt. Bà không cần lời giải thích, không cần sự biện hộ. Mọi thứ đã rõ ràng. Trái tim bà đau nhói, nhưng bà giữ vững ánh mắt, không cho phép mình yếu đuối vào lúc này.
“Anh không cần nói gì nữa,” bà Giang nói, giọng bà lạnh lùng. “Mọi thứ đã quá rõ ràng rồi.”
Ông chồng đứng lặng, đôi mắt tràn đầy hối hận nhưng không lời nào có thể xoa dịu được vết thương trong lòng bà Giang. Bà quay lưng bước ra khỏi phòng, để lại sau lưng một sự thật cay đắng mà bà chưa bao giờ muốn đối mặt.