Trong quán bar sầm uất, ánh đèn mờ ảo len lỏi qua những bàn ghế được sắp xếp ngăn nắp. Không khí nơi đây tràn ngập tiếng nhạc và tiếng cười nói rộn rã. Quân bước vào cùng với đối tác, dáng vẻ tự tin và thoải mái. Anh mỉm cười, nói chuyện với mọi người xung quanh, không hề tỏ ra bối rối hay bất an.
Lan đứng sau quầy bar, ánh mắt không rời khỏi Quân. Trái tim cô thắt lại khi thấy anh điềm nhiên như không có gì xảy ra. Lần đầu tiên trong suốt thời gian qua, Lan cảm nhận rõ ràng sự lạnh lùng từ Quân. Mỗi bước chân của anh, mỗi cử chỉ, mỗi nụ cười, đều như những mũi kim châm vào lòng cô.
Quân, với phong thái bình thản, đi qua Lan mà không hề liếc mắt nhìn cô lấy một lần. Anh vui vẻ giới thiệu đối tác với các nhân viên trong quán, thậm chí còn trò chuyện thân mật với Đức Anh – người bạn cùng hợp tác làm ăn với Lan.
Lan cố gắng giữ bình tĩnh, nụ cười gượng gạo trên môi cô không che giấu được nỗi buồn sâu thẳm. Cô tự nhủ rằng mình đã quyết định đúng khi giữ khoảng cách với Quân, nhưng khi đối mặt với sự thờ ơ của anh, cô không khỏi cảm thấy đau lòng.
Những ký ức về những khoảnh khắc ngọt ngào và đầy tình cảm giữa họ ùa về, khiến Lan càng thêm hoang mang. Cô nhận ra rằng sự bình thản của Quân không chỉ là vỏ bọc bên ngoài, mà anh thực sự đã học cách coi cô như một người xa lạ.
Quân tiếp tục trò chuyện, tiếng cười của anh vang lên trong không gian. Đối diện với Lan, anh không tỏ ra có chút nào khó xử hay lúng túng. Lan, đứng lặng lẽ sau quầy, cảm nhận nỗi đau đớn và mất mát khi thấy Quân hoàn toàn xa lạ với mình. Trong mắt cô, Quân không còn là người đàn ông đã từng yêu cô hết lòng, mà chỉ là một đối tác làm ăn bình thường, không hơn không kém.