Tại một quán ăn vỉa hè nhỏ, nơi Lâm thường xuyên ghé qua, không khí thoải mái và ấm cúng. Ánh đèn đường vàng nhạt chiếu xuống, tạo nên một khung cảnh mộc mạc, quen thuộc. Ngọc ngồi đối diện với chị chủ quán, người phụ nữ trung niên với nụ cười hiền hậu và ánh mắt thân thiện. Chị đã quen Lâm từ lâu, và mỗi khi anh ghé đến, chị đều chào đón anh như một người bạn cũ.
Trong lúc đợi món ăn, chị chủ quán bắt đầu kể cho Ngọc nghe về Lâm. Giọng nói của chị nhẹ nhàng và ấm áp, thể hiện sự đồng cảm và quan tâm.
Chị nói về những lần Lâm đến quán một mình, trầm tư ngồi bên tách trà đá, dường như mang trong lòng nhiều suy tư và lo lắng. Chị kể về những câu chuyện mà Lâm chia sẻ, những khó khăn anh phải đối mặt trong cuộc sống, từ công việc căng thẳng đến những áp lực gia đình mà anh không thể chia sẻ với ai.
Ngọc lắng nghe chăm chú, từng lời kể của chị như mở ra một khía cạnh mới về Lâm mà cô chưa từng biết. Chị chủ quán không chỉ nói về những khó khăn của Lâm mà còn nhấn mạnh sự nỗ lực và kiên trì của anh trong việc vượt qua những thử thách đó. Chị kể rằng dù có lúc Lâm cảm thấy mất phương hướng, anh vẫn luôn cố gắng hết mình để không làm ai thất vọng, đặc biệt là những người anh yêu thương.
Ngọc cảm thấy trái tim mình ấm áp hơn khi hiểu rõ hơn về những điều mà Lâm đã trải qua. Cô nhận ra rằng phía sau vẻ ngoài mạnh mẽ của anh là một tâm hồn nhạy cảm và đầy trách nhiệm. Những lời của chị chủ quán giúp Ngọc hiểu thêm về những nỗ lực thầm lặng của Lâm, càng làm cô cảm thấy yêu quý và trân trọng anh hơn.