Ánh mặt trời đỏ rực từ từ biến mất sau mặt nước, để lại những tia sáng cuối cùng nhạt nhòa trên bầu trời. Không khí trở nên yên tĩnh hơn khi đêm xuống. Lâm và Ngọc ngồi bên nhau, sự im lặng chỉ bị phá vỡ bởi tiếng xào xạc của lá cây và tiếng sóng lăn tăn đập vào bờ.
Lâm nhìn Ngọc với ánh mắt đăm chiêu, rồi nhẹ nhàng nắm lấy tay cô. “Anh biết là em luôn lạc quan, nhưng anh không thể ngừng nghĩ về quá khứ và tương lai của chúng ta,” Lâm nói, giọng nói mang nặng sự lo lắng. “Em xứng đáng với một cuộc sống tốt hơn, và anh sợ rằng anh không thể mang lại điều đó cho em.”
Ngọc siết chặt tay Lâm, đôi mắt cô nhìn thẳng vào anh, lấp lánh dưới ánh sáng mờ ảo của hoàng hôn. “Lâm, quá khứ của anh đã hình thành nên con người anh hôm nay, và đó chính là người mà em yêu,” cô nói, giọng đầy chắc chắn. “Cuộc sống có thể khó khăn, nhưng chỉ cần chúng ta bên nhau, em tin rằng mọi khó khăn đều có thể vượt qua.”
Lâm im lặng, đôi mắt anh chớp chớp, ngập tràn cảm xúc. Anh nhớ lại những lời chị bán bún kể về anh ngày xưa – một chàng trai hiền lành và chăm chỉ, luôn cố gắng vượt qua mọi khó khăn. Ngày hôm nay, anh cảm thấy mình vẫn là con người ấy, nhưng sự lo lắng về tương lai và sự khác biệt giữa anh và Ngọc vẫn khiến anh không thể yên lòng.
“Ngọc, anh yêu em rất nhiều, và chính vì thế anh càng lo sợ. Anh không muốn em phải chịu đựng cùng anh,” Lâm nói, giọng nói của anh nghẹn ngào. “Nhưng anh cũng không muốn mất em.”
Ngọc nhìn Lâm, ánh mắt dịu dàng và đầy quyết tâm. “Lâm, tình yêu không phải lúc nào cũng hoàn hảo, và cuộc sống không phải lúc nào cũng dễ dàng,” cô nói. “Nhưng em tin rằng tình yêu của chúng ta đủ mạnh để vượt qua mọi khó khăn. Chúng ta sẽ cùng nhau xây dựng tương lai, dù có bất kỳ thử thách nào.”
Lâm cảm thấy lòng mình ấm áp, nhưng vẫn còn đó sự lo lắng. Tuy nhiên, anh cũng cảm nhận được một sự an ủi sâu sắc từ sự hiện diện của Ngọc và sự kiên định của cô. Anh quyết định rằng mình sẽ tiếp tục cố gắng, không chỉ vì bản thân mà còn vì người con gái anh yêu.
Cả hai cùng ngồi lại một lúc, ngắm nhìn màn đêm buông xuống. Họ nói chuyện về những điều nhỏ nhặt, chia sẻ những ước mơ và hy vọng. Ngọc kể cho Lâm nghe về những dự định trong tương lai, còn Lâm thì hứa sẽ làm mọi thứ để đem lại hạnh phúc cho cô.
Đêm đó, họ rời khỏi Hồ Tây với lòng đầy hi vọng. Dù tương lai có ra sao, họ tin rằng tình yêu và sự kiên định của mình sẽ dẫn lối. Và dù cuộc sống có đưa họ đi đâu, họ sẽ luôn có nhau, trong từng bước đi và từng giấc mơ.