Căn hộ nhỏ của Hân và Đức Anh yên tĩnh trong ánh hoàng hôn dịu dàng của buổi chiều tối. Ánh nắng cuối ngày len lỏi qua cửa sổ, tạo nên những vệt sáng ấm áp trên nền nhà. Đức Anh vừa đi làm về, mệt mỏi thả mình xuống ghế sofa, trong khi Hân đang đứng bên cạnh bàn ăn, nhìn ra cửa sổ với ánh mắt đăm chiêu.
Hân xoay người lại, nhìn chồng với ánh mắt nghiêm túc và quyết tâm. “Anh, em có chuyện này muốn nói với anh,” cô bắt đầu, giọng nói nhẹ nhàng nhưng có phần căng thẳng. Đức Anh ngẩng đầu lên, đôi mắt mệt mỏi của anh lập tức trở nên cảnh giác.
“Chuyện gì vậy em?” Đức Anh hỏi, cố gắng che giấu sự lo lắng trong giọng nói.
Hân hít một hơi sâu, rồi từ từ thốt lên: “Em nghĩ chúng ta nên dọn về sống chung với bố mẹ anh.”
Đức Anh nhìn cô, không tin vào tai mình. Ánh mắt anh mở to, lộ rõ vẻ ngạc nhiên. “Em nói sao?” anh hỏi lại, như muốn chắc chắn rằng mình không nghe nhầm.
“Em muốn chúng ta dọn về sống với bố mẹ anh,” Hân lặp lại, giọng nói chắc chắn hơn. “Trước đây em nghĩ sống riêng sẽ thoải mái hơn, tự do hơn. Nhưng bây giờ, em cảm thấy sống một mình hơi buồn, và em nghĩ rằng sống gần bố mẹ sẽ tốt cho cả chúng ta và đứa bé.”
Đức Anh vẫn còn ngỡ ngàng, cố gắng xử lý những lời nói của vợ. Anh nhíu mày, nhìn Hân với ánh mắt pha lẫn giữa sự sốc và sự hiểu biết dần dần. “Em chắc chắn chứ? Anh biết em luôn thích sự tự do, thoải mái.”
Hân gật đầu, ánh mắt kiên định. “Vâng, em chắc chắn. Em nghĩ điều này sẽ tốt hơn cho gia đình chúng ta.”
Căn phòng trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc vang lên trong không gian. Đức Anh nhìn sâu vào mắt Hân, nhận ra sự quyết tâm trong đó. Anh thở dài, rồi nhẹ nhàng gật đầu. “Được rồi, nếu đó là điều em muốn, anh sẽ ủng hộ em.”