Khi bà Giang phát hiện chiếc que thử thai hai vạch màu hồng trong giỏ quần áo bẩn, người đầu tiên bà nghĩ đến là Lan, cô con gái duy nhất trong nhà. Nghi ngờ tràn ngập trong lòng, bà Giang cầm chiếc que thử thai lên và hỏi Lan với vẻ nghiêm nghị. Tuy nhiên, Lan một mực phủ nhận, ngay cả khi bà Giang cố gắng trấn an rằng bà sẽ chấp nhận việc Lan làm mẹ đơn thân.
Lan kiên quyết nói: “Nhưng vấn đề ở đây là không phải của con. Nếu bây giờ con có bầu và bầu với ai thì con cũng sẽ đẻ.”
Rồi Lan khẳng định: “Con sợ gì mà con phải giấu bố mẹ?”
Để chứng minh mình trong sạch, Lan đồng ý thử que trước mặt bà Giang. Chiếc que thử thai hiện ra chỉ có một vạch, và bà Giang, với một chút bối rối, đành tin rằng mình đã nghi oan cho con gái.
Tuy nhiên, thực tế lại khác xa những gì diễn ra trước đó. Lan đã âm thầm đi đến phòng khám và khám thai, nơi cô nhận được tin tức mà cô chưa sẵn sàng chia sẻ với gia đình: cô đang mang trong mình một sinh linh nhỏ bé.
Khi cô về nhà, đứng trong phòng tắm của phòng khám, cầm kết quả siêu âm trong tay, cảm giác hỗn độn tràn ngập trong lòng. Ánh mắt Lan lấp lánh sự ngạc nhiên pha lẫn lo lắng khi nhìn vào bức hình mờ nhạt trên tờ giấy. Em bé này là một điều bất ngờ, và mặc dù chưa biết rõ về tương lai, cô cảm thấy một sự gắn kết vô hình với đứa con trong bụng.
Lan ngẫm nghĩ về Quân, người có thể là cha của đứa bé. Cô vẫn chưa quyết định nên làm gì và chưa sẵn sàng để chia sẻ sự thật này với ai, kể cả gia đình. Tâm trí Lan ngập tràn những suy nghĩ và kế hoạch cho tương lai, nhưng cô biết rằng, một ngày nào đó, sự thật sẽ phải được tiết lộ.