Một buổi chiều mát mẻ, Lâm và Ngọc quyết định hẹn nhau tại một quán phở cuốn nhỏ nằm trong con phố tấp nập. Không khí quán nhộn nhịp, mùi thơm của phở cuốn quyện lẫn trong không khí mát mẻ, tạo nên một khung cảnh rất đỗi bình yên. Tuy nhiên, giữa hai người lại không thể giữ được không khí đó quá lâu.
Ngọc ngồi bên cạnh Lâm, ánh mắt lấp lánh vui vẻ khi nói về món ăn yêu thích. “Anh biết không, em thấy ăn phở cuốn này ngon hơn cả đồ Nhật đấy,” cô nói với nụ cười tươi trên môi.
Lâm nhìn Ngọc, cảm giác như bị đùa cợt. Anh khẽ nhíu mày, cố giữ giọng bình tĩnh nhưng không giấu được sự khó chịu. “Ngọc, anh biết em thích ăn đồ Nhật. Em nói vậy chẳng qua là lo anh tốn kém mà thôi.”
Ngọc hơi bất ngờ, nhưng vẫn giữ được bình tĩnh. “Đúng là em thích đồ Nhật, nhưng không phải vì thế mà em không thích những món ăn khác. Em chỉ muốn chúng ta có thể thoải mái hơn trong việc ăn uống.”
Lâm thở dài, ánh mắt trĩu nặng. “Ngọc, anh biết em không để ý đến chuyện tiền bạc, nhưng anh thì khác. Anh muốn có thể lo cho em, nhưng thời gian này anh gặp nhiều khó khăn về kinh tế. Anh mới chuyển địa điểm mở cửa hàng xăm và phải chăm sóc bé Na, nên mọi thứ càng thêm áp lực.”
Ngọc nhẹ nhàng nắm lấy tay Lâm, ánh mắt đầy thông cảm. “Em hiểu mà, Lâm. Em không muốn anh phải gánh nặng vì em. Chúng ta có thể cùng nhau vượt qua khó khăn này. Em không cần những bữa ăn đắt tiền hay những món quà xa xỉ, em chỉ cần anh.”
Nhưng Lâm rút tay lại, cảm thấy mình bị tổn thương sâu sắc. “Ngọc, anh không muốn em phải chịu thiệt thòi. Anh cảm thấy mình không đủ khả năng để lo cho em như anh mong muốn. Điều này khiến anh rất khó chịu.”
Không khí giữa họ trở nên căng thẳng. Ngọc cảm thấy buồn khi thấy Lâm tự trách mình. “Lâm, anh không cần phải lo lắng như vậy. Em yêu anh vì con người anh, không phải vì anh có thể lo cho em như thế nào. Chúng ta có thể cùng nhau vượt qua tất cả.”
Lâm nhìn Ngọc, ánh mắt mờ dần đi bởi những lo lắng và cảm giác bất lực. “Anh chỉ muốn mọi thứ tốt hơn cho chúng ta. Anh không muốn em phải chịu đựng bất kỳ khó khăn nào.”
Ngọc thở dài, ôm lấy Lâm, mong muốn xua tan những lo lắng trong lòng anh. “Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua. Anh không cô đơn trong cuộc chiến này.”
Lâm cảm nhận được sự ấm áp và tình yêu từ Ngọc, nhưng vẫn không thể hoàn toàn xua tan đi cảm giác áp lực. Tuy nhiên, qua buổi tranh cãi này, cả hai hiểu rõ hơn về nhau và biết rằng họ cần phải đồng lòng để vượt qua mọi khó khăn trong cuộc sống.